Thơ của thuở chưa biết chán

Những bài thơ anh bộc bạch viết đã lâu, thuở… chưa biết chán. Khi đó, Trần Hoàng Nhân còn “Chăn bò một thuở mùa hè” và lòng trong veo, không gợn ưu tư, muộn phiền “Em ơi tôi sạch buồn rồi”.

 Thơ của thuở chưa biết chán ảnh 1

Thuở tập tễnh bước vào cuộc đời, chưa nếm mùi cay đắng của cuộc đời, thơ Trần Hoàng Nhân không mảy may vướng bận vào nỗi lo cơm áo. Tập thơ tha thiết thương yêu, khao khát tình yêu đến mức tác giả đặt ra giả định “Mong khoảng cách để mà nhớ thương”. Và cả tập thơ là sự thương nhớ, ngóng vọng về quê cũ của kẻ tha hương.

"Gặp ga lại muốn về nhà
Lặng nghe gió bấc thổi qua đời mình”

hay:

“Đêm nằm nhớ mẹ tôi nghe
Lau trên đồi gọi giếng hè nước lên”.

Những câu thơ tha thiết, rưng rung của kẻ ly hương luôn vọng về quê cũ. Đọc thơ Trần Hoàng Nhân, bất cứ ai cũng thấy bóng dáng mình trong đó với nỗi nhớ quê, hướng về nguồn cội.

Thơ Trần Hoàng Nhân đánh thức tâm tưởng của mỗi người về một miền quê của tuổi thơ bé dại mà nhiều lúc với guồng quay cuộc sống, người ta có lúc đã không còn thời gian nhớ đến. Cũng như chính tác giả đã thú nhận “tâm trạng của kẻ tha hương bây giờ thỉnh thoảng mới hiện về trong tôi khi gặp những bực dọc của đời sống”.

Mới thấy, những dòng thơ trên hồn nhiên, trong trẻo biết bao khi từng câu từ trong nó được viết ra khi tâm tưởng của tác giả chưa kịp mang vác nỗi lo toan của đời sống.

TRÀ GIANG

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm