Không còn đầy để cho vơi
Không còn sóng để trùng khơi con đò
Không còn lửa để tàn tro
Không còn nắng để so đo mưa dầm
Không còn trí để mưu thâm
Không còn người để người gầm gừ nhau
Không còn trước để nghìn sau
Không còn ngai để muôn tâu phập phồng
Không còn có để dâng không
Không còn đất, hỏi trời hùng cứ đâu?
Chỉ còn vua với trời cao
Vua… tự phán. Trời thì gào… trời ơi!
NGUYỄN THÁI DƯƠNG