Đón xuân ở Mỹ, lòng nhớ tết xưa

Qua mấy ngày mưa gió, bầu trời đã trở lại trong xanh, nắng tràn ngập khắp nơi, đất trời đang lấp ló mời đón Xuân về. Cây quất đã trĩu cành và chín đỏ rực ở góc vườn. Còn hai tuần nữa là tới Tết, năm nay Tết đến sớm hơn mọi năm. Cứ sau một ngày đi làm về, tôi hay ra đứng cạnh cây quất, đưa tay nâng niu từng trái một, nắn nắn xem nó đã sắp mềm chưa. Cứ nghĩ tới ngày Tết, cắt quất vào chưng trên mâm quả và cho những người bạn, mỗi người một ít, để họ cúng Tết, là lòng cảm thấy bồi hồi. Cái cảm xúc ấy vẫn luôn ở trong tôi mỗi độ Xuân về...

Đón xuân ở Mỹ, lòng nhớ tết xưa ảnh 1


Cây quất chín đỏ rực ở góc vườn báo cho tôi biết Xuân đã đến. Ảnh do tác giả cung cấp

Đã bao lần Xuân đến!
Nhưng đến ở nơi đây
Lòng con thật thương nhớ
Về những độ Xuân về
Sum họp cùng mẹ cha
Râm ran và ấm cúng.

Nhớ những bao lì xì
Nhớ những cành mai nở
Rộn ràng vàng trước sân
Nhớ những buổi sum vầy
Anh em ngồi nói chuyện
Ăn hạt dưa, rồi mứt
Nói hoài không hết chuyện.

Cả đàn con ríu rít
Ba mẹ cười mãn nguyện
Nhìn đàn con lớn khôn
Chúng lớn theo thời gian
Được đi qua ngày Tết
Tết lại thêm một tuổi.

Cho đến khi ngẫm lại
Mình đã già tới nơi
Thời gian chỉ có tới
Không thể quay trở lại
Nên cảm nghĩ trong tim
Chỉ quay về dĩ vãng.

Tết này, con nghĩ tới
Cho đến Tết ngày nào?
Mới được trở về quê
Đón hương vị ngày Tết
Để kiếm lại hương xưa?

Đã gần hai mươi năm xa quê hương nhưng chưa có dịp về Việt Nam ăn Tết. Tết của tôi nó chỉ ở trong hồi tưởng của những cái xuân đã xa lâu lắm rồi. Ai nói Tết đến là vui cửa vui nhà? Bên này cũng có tất cả bánh chưng, bánh tét, trà, mứt phủ phê, có cả pháo, cành mai, cành đào, nhưng cái tôi cần không phải là những thứ này...

Tôi chỉ cần cái không khí Tết, tôi chỉ cần cái tình người ngày Tết. Cả nhà rộn ràng, người người vui cười hớn hở để chuẩn bị đón Xuân về. Cứ nhìn thấy cả rừng hoa ở đường Nguyễn Huệ là lòng tôi thấy rộn rã lên rồi. Người qua lại tấp nập, những cây bonsai, những chậu hoa lan đủ màu sắc, đủ loại khác nhau. Rồi cúc nữa, những chậu cúc đại đóa với màu vàng tươi rực rỡ, những chậu hoa thược dược đỏ, tím, vàng. Thong dong ngắm muôn hoa là lòng đã rộn ràng khó tả. Nhưng giờ đây, đó chỉ là ký ức mà thôi.

Tôi đón Xuân với sự mong ngóng. Đi làm ở xứ người, hồn để ở quê hương. Đã là thói quen vào sáng mùng một Tết, sáng dậy sớm hơn mọi ngày, đặt một ấm nước đầy, vặn lửa hết cỡ cho mau sôi, sau đó đi đốt nhang và cắm khắp nơi. Ngửi mùi nhang lòng tôi thấy bồi hồi lắm. Tôi còn tự xông nhà nữa chứ. Mở cửa garage,đi vòng từ nhà xe ra cửa trước và vào nhà, tự xông đất cho mỗi năm. Trước khi ra khỏi nhà để đi làm, cầm hai cái bao lì xì, đi vào phòng các con, đặt trên bàn cạnh giường ngủ, mỗi đứa một bao lì xì đỏ, lấy hên đầu năm. Chả là gì nhưng đã thành thông lệ mỗi Tết. Chiều về, anh em sum họp nói chuyện râm ran bên bữa cơm Tết. Ngày mai lại tiếp tục đi làm như mọi ngày.

Năm này qua tháng nọ, Tết này tới Tết kia, cũng chỉ là sự mong ngóng, hồi tưởng, những cái Tết ở quê nhà, đã rời xa mình từ lâu lắm! Cứ nghĩ là Tết này mình sẽ về quê hương nhưng không biết chừng nào mới thực hiện được... Lại hy vọng mùa Xuân sang năm, để tìm lại mùi vị ngày xưa ấy.

Thanh Thảo/EVN

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm