Nông nổi đầu bạc

Ông Hy góa vợ đã lâu, một mình nuôi hai đứa con khôn lớn. Sau khi dựng vợ gả chồng cho các con, ông còn lại một mình trong căn nhà mặt phố.
 
Không ít lần, các con mời ông đến ở chung, căn nhà mặt phố ấy sẽ cho thuê, lấy tiền để ông dưỡng già. Nhưng ông nhất quyết không chịu. Họ cũng khuyên ông nếu gặp ai hợp thì “đi bước nữa”. Ông lắc đầu: “Ba già rồi !”.

Hồi ông còn đi làm, công việc cuốn hút, bạn bè đông đúc, các mối quan hệ ràng buộc nên việc sống một mình đối với ông Hy không khó khăn. Về hưu, ông bắt đầu thấy cô đơn. Suốt ngày quanh quẩn trong ngôi nhà vắng, hết xem ti vi lại đọc sách. Ông chẳng biết đi đâu. Ngay cả đến nhà con ông cũng cảm thấy phiền, vì chúng bận quá. Đến bữa, ông nấu một lần, ăn cả ngày, chẳng cần mâm bát. Ngày qua ngày….

Một hôm, trời đang nắng bỗng chuyển mưa tầm tã. Có cô gái trẻ đến đứng trú trước hiên nhà. Cô bị ướt, run lập cập. Ông thương tình mở cửa, mời vào. Sau chén trà nóng, câu chuyện giữa hai người xa lạ dần ấm lên, sôi nổi. Ông Hy sẽ quên ngay cô gái nếu như mấy hôm sau, vào quãng trưa, cô không xuất hiện với một bịch trái cây và nụ cười dịu dàng:“Cháu đi làm ngang qua. Rẽ vào thăm bác!”. Lại chuyện đông chuyện tây, chuyện trên trời dưới biển…

Trưa, ông Hy dè dặt mời Vân (tên cô gái) ở lại ăn cơm. Tưởng bị từ chối. Hóa ra, cô rất vui vẻ:“Vâng! Thế thì tốt quá! Anh (cô đổi cách xưng hô thật tự nhiên) ngồi chơi, uống nước. Để em vào bếp cho!”.

Chỉ nửa tiếng sau, mâm cơm dọn ra : Thịt rim, rau muống xào tỏi, cà muối…Cô gái ngồi đầu nồi, xới cơm, gắp thịt, chan canh… cho ông Hy. Ăn xong, cô lấy tăm rồi gọt trái cây tráng miệng, sức ấm pha trà mới…ân cần và chu đáo khiến ông Hy rất cảm động. Từ hôm đó, ông nhận ra mình hay nhớ cô gái mới quen.

Mấy hôm sau, Vân lại tới. Cô xách theo một giỏ nặng thức ăn. Hồn nhiên như một người thân, cô áp mặt vào ngực ông: “ Em nhớ anh quá! Anh có nhớ em không?”. Ông run rẩy vì bất ngờ nhưng vẫn lưỡng lự. Mãi đến khi vồng ngực rắn chắc của Vân áp sát vào người ông, nóng bỏng, ông mới dám quàng tay qua lưng cô, siết chặt…
 
Một tháng sau, ông gọi các con về, đưa Vân ra giới thiệu: “Đây là Vân! Bố và cô ấy đã quyết định làm đám cưới vào tháng sau”. Hai đứa con ông Hy tròn mắt: “Nhưng …”. Ông gật đầu:“ Bố biết, Vân trẻ quá so với bố! Nhưng mà …Bố và Vân yêu nhau. Các con nên đồng ý”. Nhìn ánh mắt cương quyết của bố, hai con ông Hy hiểu rằng mọi chuyện đã được quyết định nên đành thở dài: “Thôi thì tùy bố vậy! Miễn là bố vui và hạnh phúc”.

Vân dọn đến ở với ông Hy, đăng ký hộ khẩu tại đó. Tuần trăng mật trôi qua vui vẻ. Nhưng sau đó thì cô Vân chăm chỉ, dịu dàng bỗng lột xác thành một người khác: Buổi sáng, cô ngủ ngay đơ đến 8 giờ mới dậy, ra phố ăn sáng. Trưa, ông chồng già phải vào bếp vì Vân đang mải dán mắt vào bộ phim truyền hình trên tivi. Ăn xong, cô lại lăn ra ngủ nên ông đành lui cui dọn dẹp. Cứ vậy, ông Hy trở thành Osin, nuôi cô vợ trẻ bằng lương hưu và “trợ cấp” của các con. Quá mệt mỏi, ông Hy tính nước li dị. Vân chỉ tay vào mặt ông: “Cứ chia đôi căn nhà rồi tôi khắc đi!”. Tất nhiên là ông Hy không đồng ý. Vậy là cứ lằng nhằng mãi đến giờ vẫn chưa giải quyết xong. Ông đến thăm hai đứa con, mặt dài ra: “Già như bố rồi mà còn dại gái !”. Ông không biết rằng đó là cái bẫy mà Vân đã dương sẵn để lừa ông, hòng hưởng tài sản..

Song, dù ông Hy có ân hận mấy thì cũng đã muộn !
 

Theo Phương Thủy (PNO)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm