Em chồng bằng mấy mẹ chồng

Những góp ý của em anh chẳng mấy khi mang tính xây dựng, mà giả sử cố lọc ra được tính hữu ích đi nữa thì thái độ của cô cũng hất đi hết cả. Lý ra chỉ cần nói ngắn gọn, nhẹ nhàng, là người khác sẽ hiểu và tiếp thu đằng này, chỉ vì thiếu tí gia vị, quên ít hành chẳng hạn, cô cũng làm như sắp cháy nhà đến nơi, phải la làng lên để tất cả ai cũng biết chị dâu tương lai của cô vụng dại đến thế nào, không chỉ một lần như thế.

Em chồng bằng mấy mẹ chồng ảnh 1

Cô luôn lên giọng đánh giá em thiếu trách nhiệm, không hết lòng hết sức với việc nhà này. “Chị làm cái này đi, cứ để người khác phải nhắc mãi, chị làm ẩu thế, thôi để đấy, vụng quá thế không biết…”, nhưng ai cũng công nhận rằng để cô ấy động vào còn tan hoang hơn.

Có lần em anh cười khẩy: “Chị cứ giả vờ hiền lành, tỏ ra cao ngạo, thanh cao quá cái bản chất của mình đi”, Có khi còn nói trước mặt nhiều người rằng “Chị đừng làm bộ đóng kịch nữa…”. Trước mặt nhiều người cô sẵn sàng làm mất mặt ai đó và em là hay bị dính “trấu” nhất.

Em nín nhịn không một lần nói gì, em mang nỗi lòng bày tỏ với anh, vậy mà anh bảo em cố chấp, khi nào bị mẹ chồng nói hẵng lo, nhưng hỡi ôi có bao giờ mẹ nói với em đâu, cứ kiểu như ủy thác cho con gái làm thay để khỏi mang tiếng mẹ chồng ghê gớm thì phải. Mà mẹ và con gái thì như khăng khít như răng và môi, “môi hở, răng lạnh”, chê con gái thì khác gì mắng vào mặt bà…

Bao lần em muốn dằn mặt cô ấy, muốn nói thẳng với cô rằng, nếu cần thì mẹ sẽ bảo, không cần cô xía vào, nhiều lần ức ứa gan em muốn quát cho một trận “Ăn nói cư xử cho cẩn thận đừng để bị nói là được ăn học đàng hoàng mà vô văn hóa, có tài mà không có đức cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi”. Nhưng nhìn sang thấy mẹ anh chẳng có ý gì phản đối con gái, nên em biết mình đã ở vào thế yếu rồi.

Cô ấy không chỉ quá đáng với mình em mà còn “củ chuối chấm muối” với rất nhiều người xung quanh, em nhớ đầu năm ngoái còn phải họp họ khẩn cấp cũng vì thái độ bất kính của cô với một vài người, đã nhắc nhở, kiểm điểm và rút kinh nghiệm nhưng em anh vẫn chứng nào tật nấy.

Tưởng đi lấy chồng cô sẽ bớt khó tính hơn không ngờ “bệnh” càng thêm nặng, vừa cưới được hơn tháng cô đã thở thườn thượt kêu chán vì nhà chồng keo kiệt, chồng ích kỷ, chẳng lẽ lấy rồi lại bỏ… và sau bốn tháng thì cô được toại nguyện trở lại nhà mẹ đẻ sống, cũng vì em anh dành thời gian lê la bôi xấu bố mẹ chồng với nhiều người để rồi họ biết chuyện, xúm vào chỉ trích. Em không có ý trù ẻo đâu nhưng người như cô ấy, không mau thay đổi tính nết thì thật lạ nếu có được cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.

Song càng thế em anh càng ghen tị vì thấy em được quá nhiều, cô rắp tâm muốn em bẽ mặt cho bõ ghét chăng? Một lần như thế, thím anh đến an ủi, “Cháu đừng chấp”, nhưng em không chấp không được, em không thể sống thoải mái khi tâm lý bị đè nặng như vậy.

Em anh ngày càng quá quắt, song cô ấy là một phần không thể thiếu, ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của anh, nên những vấn đề em gặp với cô ấy, em phải tự giải quyết thôi và phương án tối ưu em chọn là “bỏ của chạy lấy người” dù nuối tiếc vô cùng khi phải giã từ toàn bộ sáu năm rưỡi quen biết và hai năm chính thức đặt quan hệ yêu đương với người em thực sự muốn gắn kết cuộc đời.

Song chắc chắn sẽ không bao giờ em có thể quên anh và cả em gái anh nữa.

Theo Bình Yên (DT)

Đừng bỏ lỡ

Video đang xem nhiều

Đọc thêm